Mạc Tường
Giữa đất trời con là bờ là bụi
Là trần gian sao thấu Đấng Vô Cùng
Hai tay Người chiều ấy rộng bao dung
Con khờ khạo ngóng chờ chiên hy tế
Giữa kho tàng con tiền xu bạc lẻ
Người chong đèn đêm nguyệt thực chói chang
Người nhặt con lên, thau bỗng hóa vàng
Lại cứ tưởng mình con dòng cháu dõi
Sợ ngõ hẹp, ngựa lại quen đường cũ
Ảo ảnh phù hoa che khuất lối về
Mưa đầu ghềnh thấm lạnh bước sơn khê
Quay nhìn lại đã chiều ba mươi tết
Con nghĩ chắc Người yêu con rất mệt
Bởi đoạn phim này lúc trắng lúc đen
Lúc nét long lanh, lúc lại nhập nhèm
Xin đấm ngực, con đỏ lòng xanh vỏ
Đức xót thương, con gần nhà xa ngõ
Bước lần quần đi mãi chẳng đến nơi
Xin ân ban quả tim mới, Chúa ơi!
Để con yêu cả ngàn cây, ngọn cỏ
__________________________
Đăng nhận xét